Hạ Kiều là một cô giáo tiểu học mới ra trường, xinh đẹp và vô tư. Học sinh rất mến cô. Các thầy cô đồng nghiệp cũng yêu mến cô. Các thầy trong trường thường nhìn nghiêng ngó trộm mỗi khi thấy cô đi qua.
Cô Hạ Kiều và thầy Lê Tất Thắng hiệu phó yêu nhau được gần năm nay. Là mối tình đầu nên cô yêu thầy Thắng say đắm. Cô dành cho thầy một tình yêu tinh khiết, căng đầy.
Thầy Thắng là một người thông minh. Thầy rất năng nổ trong công tác, tổ chức và sinh hoạt đoàn đội. Nhờ đó mà thầy đã được chủ trương của chi bộ đồng ý cử đi học lớp đối tượng đảng. Đường lên chức hiệu trưởng của thầy mở rộng thênh thang, không có gì cản trở nổi.
Hai người đã xin phép gia đình hai bên để cuối năm tổ chức đám cưới. Họ là đôi uyên ương kiểu mẫu ước ao của cả tập thể giáo viên trong trường. Có người ngưỡng mộ, có người ghen tị. Kệ cho ai nghĩ gì, họ vẫn đang tận hưởng hạnh phúc ngất ngây của mình.
Một hôm đi dạy về đến nhà, chợt nhớ để quên cuốn giáo án ở trong lớp, Hạ Kiều đạp xe quay trở lại trường để lấy. Cô không muốn ngày mai đứng lớp mà không đọc lại giáo án trước. Hạ Kiều vừa đạp xe, vừa khẽ hát.
….Trời quê hương trong xanh như lời hát
Biển quê hương ru êm êm bờ cát…
Những làn gió nhè nhẹ luồn vào mái tóc xõa dài của cô. Ánh trăng tinh nghịch nhảy múa rộn ràng theo bóng cô suốt quãng đường. Chưa bao giờ cô thấy yêu ngôi trường của mình đến như vậy. Cô nhẹ nhàng dựng xe và bước về phía dãy phòng học.
Khi vừa bước vào phòng học, trong tranh tối tranh sáng, Hạ Kiều thấy thầy Thắng và cô con gái của thầy hiệu trưởng đang quấn chặt lấy nhau âu yếm. (Thầy Thắng đúng là sinh hoạt thật năng nổ! Đó là tui nghĩ vậy chớ hổng phải Hạ Kiều nghĩ.)
Trời đất xung quanh Hạ Kiều đổ sập xuống, tối sầm lại. Cô lao ra khỏi phòng học. Cô khóc nức nở, đạp xe phóng đi như người mộng du. Ánh trăng vội vã chạy theo cô, cố nhìn qua từng kẽ lá như muốn níu chân cô lại. Tiếng côn trùng cùng hòa lên một bản dạ khúc buồn thê thảm.
Một tháng sau.
Ở một ngôi chùa nhỏ bên lưng chừng núi, một hôm có một cô gái trạc tuổi đôi mươi bước vào với gương mặt phảng phất chút buồn man mác. Cô ngồi trầm ngâm ở ghế đá dưới bóng râm gốc cây bồ đề. Cô muốn nương nhờ sự từ bi nơi cửa Phật để mong quên đi mối tình đắm say nhưng dang dở của cô.
Khi gặp vị sư bước đến, cô đứng dậy chắp tay cúi chào. Bất giác, cô nhìn vào gương mặt vị sư. Cô cảm thấy như có một luồng sét đánh thẳng vào trái tim đang đau đớn của mình.
Hạ Kiều ra về, trong lòng cô cảm thấy tội lỗi vô cùng. Cô không thể để cho cảm xúc của mình xảy ra như vậy ở chốn tu hành trang tịnh. Nhưng, như có điều gì đó thôi thúc, những ngày hôm sau cô lại đến chùa, ngồi dưới bóng cây, chờ đợi.
Và một ngày, khi cô đang ngồi đó chờ đợi, người ấy đã bước ra nắm lấy tay cô.
Hai người dắt tay nhau lặng lẽ bước đi. Tiếng chuông chùa xa dần trong mùi thơm của hoàng hôn. Họ đi về phía những ngôi nhà đang tỏa lên những làn khói lam thanh bình…
Saigon, 29/06/2021
2 thoughts on “HẠ KIỀU”