Dì Hai là chị họ của mẹ tôi. Hồi anh Lam con đầu của dì lên ba thì dượng Hai hy sinh ngoài chiến trường. Vài năm sau, dì Hai đẻ thằng Thé. Mặc dù nó là vai anh nhưng tôi thích gọi nó bằng thằng vì nó nhỏ hơn tôi tới gần bốn tuổi.
Chuyện cũng không có gì đáng kể lại nếu như dì Hai không đẻ thêm thằng Thé. Nhà ông bà ngoại thằng Thé thuộc tầng lớp nho nhã nhưng rất bảo thủ. Con gái được học đến đệ tứ. Con trai có người học lên tới đại học.
Chuyện dì Hai thụ bầu và đẻ thằng Thé mà không ai biết cha nó là ai là một cú sốc quá lớn đối với ông ngoại thằng Thé. Ông nhục nhã. Ông tức giận. Ông đổ bệnh. Rồi ông qua đời chỉ sau mấy tháng.
Bà ngoại thằng Thé thì từ lúc xảy ra chuyện, trở nên ít nói, ít ra ngoài và cũng ít đi thăm bà con. Mặc dù con gái bà đem nỗi nhục về gia đình nhưng bà lại rất thương con. Bà cũng thương anh Lam nhiều hơn thằng Thé. Tôi không biết tại sao.
Nghe đồn, trước khi lấy chồng, dì Hai có một mối nặng tình sâu với một người ở xã bên. Dì lấy chồng vì gia đình ép. Nhưng do phận làm con nên dì đành giấu nước mắt vu quy. Sau khi sinh anh Lam, cuộc sống của dì nhàn nhạt ngày ngày trôi qua và hình như dì cũng cố quên đi mối tình trước đây.
Từ khi ông ngoại thằng Thé mất, kinh tế gia đình nó sa sút nhanh chóng. Dì Hai phải đi làm quần quật cả ngày để nuôi cả nhà bốn khẩu. Anh Lam được bà ngọai và mẹ nuông chiều nên tánh càng ngày càng kỳ. Thằng Thé ít được mẹ chăm sóc. Nó hình như cũng nhận biết được thân phận nên chỉ lầm lỳ ít nói. Đến bữa ăn nó thường bị anh Lam giành hết miếng thịt, con cá. Nó hổng nói gì mà chỉ im lặng rớm nước mắt chịu đựng. Có hôm đói quá nó ngủ không được, rón rén bò dậy lục cơm nguội ăn với nước lọc.
Chiều chiều không đi học, thằng Thé hay xách câu ra sông câu cá. Nhiều hôm lũ trẻ trong xóm tôi rủ nhau ra sông bơi đùa. Thằng Thé bơi lặn như rái cá. Nó thích leo lên cây rồi nhảy tùm xuống sông. Anh Lam không biết bơi nên chỉ đứng nhìn thèm thuồng.
Một hôm, do bị chúng tôi khích, anh Lam lột áo nhảy ào xuống sông. Anh chới với trôi theo dòng nước chảy mạnh. Thằng Thé đang trên cành cây lao thẳng xuống như con chim bói cá. Nó túm lấy anh Lam. Nó cố hết sức đẩy anh Lam ngoi lên mặt nước. Càng đẩy thì nó càng bị anh Lam đè xuống. Vật lộn một hồi, nó đưa được anh Lam vào gần bờ. Anh Lam may mắn túm được một nhánh cây bần, nhưng thằng Thé đã đuối sức. Thằng Thé buông tay, trôi theo dòng nước.
Dì Hai nghe chúng tôi hô hoán chạy ra. Dì hốt hoảng chạy dọc bờ sông. Dì gào khóc nức nở. Thé ơi! Con ơi! Đừng bỏ má con ơi! Má thương con lắm Thé ơi!
Dì chạy miết, chạy miết đến lả người. Dì nằm xuống bên bờ sông và ngất đi. Màn đêm từ từ đắp lên tấm thân gầy gò của dì một lớp sương ướt át.
Trong cơn chiêm bao mộng mị, dì mơ thấy thằng Thé hớn hở cầm cái rọ đầy cá chạy vào sân. Má, má ơi, nay con câu được nhiều cá nè. Tối nay má cho con ăn cơm với cá nghen má!
Dì Hai chạy ra sân ôm chầm lấy thằng Thé như sợ nó biến mất. Nước mắt dì tuôn trào. Ừ, tối nay má kho cá thiệt ngon cho con ăn.
Đến gần sáng, dì giật mình tỉnh dậy. Có gì đó cảm giác âm ấm đang lay lay tay dì.
Má, má…
Thằng Thé đang ngồi bên cạnh dì…
Saigon, 23/06/2021